NHẬT KÝ CHUYẾN ĐI THÁNH HỒ LHAMULHA

Một bữa ăn với nhiều món ăn hấp dẫn, sẽ có một hương vị khiến bạn nhớ mãi không quên. Một chuyến đi với nhiều điểm đến, sẽ có một điểm đến tuyệt vời nhất, sẽ có cảnh sắc để lại trong bạn ấn tượng khó phai.

Và thánh hồ Lhamulha (hay còn gọi Lhamo La-tso hoặc Lhamo Latso) – Tây Tạng chính là nơi để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc nhất trong chuyến hành trình để đời của mình. Tôi đến đây không chỉ để thưởng ngoạn cảnh sắc thiên nhiên hùng vĩ, kì bí mà còn đến để trải nghiệm năng lực của bản thân.

Hồ Lhamulha là hồ thiêng đặc biệt nhất Tây Tạng, diện tích mặt hồ khoảng 2km vuông, nằm sâu giữa các dãy núi ở độ cao 5300m so với mực nước biển. Đứng trên đỉnh núi tuyết cao 5300m nhìn xuống, hồ Lhamula như một tấm gương được khảm vào giữa những dãy núi hùng vĩ.

Trong tiếng Tạng, Lhamulha có nghĩa là hồ Thiên Mẫu Cát Tường.

Tôi nhớ hướng dẫn viên người Tạng có nói với chúng tôi, theo truyền thống phái Cách Lỗ, sau khi đức Đạt Lai Lạt Ma, Ban Thiền Lạt Ma viên tịch, các cao tăng đều phải đến quan sát mặt hồ Lhamulha, dựa vào những hình ảnh phản chiếu trên mặt hồ đi tìm hóa thân chuyển kiếp tái sinh của đức Đạt Lai Lạt Ma, Ban Thiền Lạt Ma.

Ngoài ra, Phật giáo Tây Tạng còn cho rằng, hành giả khi tĩnh tâm, kính thành, thiền quán, soi chiếu vào mặt hồ, có thể thấy được nhiều hình ảnh khác nhau về kiếp trước, kiếp này và kiếp sau của mình. Chính vì thế, thánh hồ Lhamulha là “bảo gương” của người Tạng, thu hút rất nhiều hành giả đến thánh hồ thiêng liêng và thần bí này để tìm kiếm quá khứ, hiện tại và tương lai của mình.

Thánh hồ Lhamo Latso

Hướng dẫn viên còn kể cho chúng tôi rất nhiều câu chuyện kỳ bí khác xung quanh thánh hồ, nghe thật thần kỳ làm sao. Chính những câu chuyện kì bí này đã thu hút biết bao người đến đây để tận mắt chứng kiến, tìm hiểu. Nhưng đâu có dễ như vậy!

Muốn đến được hồ Lhamulha, trước hết chúng tôi phải ngồi xe di chuyển khoảng 2 giờ đồng hồ từ huyện Gyaca đến bến xe Lhamulha. Đoạn đường này rất gồ ghề và khó đi. Cả đoạn đường, xe đều chòng chành, lắc lư khiến người chẳng bao giờ say xe như tôi cũng thấy nôn nao, khó chịu. Sau một đoạn đường đi như dài cả thế kỉ, chúng tôi đến bến xe Lhamulha.

Phù! Cuối cùng cũng đến nơi. Bến xe Lhamulha nằm ở độ cao 5030m so với mực nước biển và chúng tôi sẽ phải đi bộ hơn 200m đường núi nữa để lên đến 5300m – nơi có thánh hồ Lhamulha. Tôi ngửng đầu nhìn lên, trông có vẻ cũng “không tệ lắm”, chỉ là một con đường đá để đi lên.

Đường vào thánh hồ Lhamulha

Tuy nhiên câu chuyện chỉ là “trông có vẻ” mà thôi!

Năm phút đầu tiên tôi vẫn cảm thấy khá tốt, vẫn còn tinh thần để chụp ảnh. Nhưng đến độ cao 5100m núi, tôi bắt đầu thấy càng ngày càng khó khăn hơn.

Tôi càng trèo lên cao càng cảm thấy không còn chút sức lực nào, vẫn muốn tiếp tục leo lên nhưng đôi chân nặng như đeo đá chẳng thể nhắc lên nổi, hơi thở càng trở gấp gáp hơn, gió thổi lạnh buốt khiến nước mũi cứ vậy mà chảy ra và đầu óc thì choáng váng. Trái tim yếu đuối đã bảo tôi rằng dừng ở đây thôi! Tôi không thể tiếp tục leo lên nữa! Ngay lúc ấy tôi nhìn thấy bên đường đi có một bình oxy đã hết, không biết là hướng dẫn viên có mang theo bình oxy cho chúng tôi hay không.

Mỗi lần nhấc chân gần như tôi phải dùng 80% sức lực của mình, từng bước từng bước đi cứ nặng nhọc và khó khăn như vậy, lúc này mới thấy biết ơn hướng dẫn viên người Tạng đã giúp tôi vác balo cồng kềnh mà tôi đem theo, lúc tôi mệt đến mức muốn bỏ cuộc còn đưa tay kéo tôi tiếp tục trèo lên.

Tôi chỉ nhớ lúc ấy tôi cứ thở hổn hển không ra hơi, đôi mắt mệt mỏi nhìn theo hướng dẫn viên, nói rằng tôi không tiếp tục trèo được nữa, căn bản là không thể thở nổi. Hướng dẫn viên người Tạng nhìn tôi, đưa tay kéo tôi và nói: “Bạn vẫn có thể, ta tiếp tục trèo lên nào”!

Tôi dừng lại và thở hổn hển, một phút sau lại tiếp tục leo lên. Khi tôi tự hỏi chính mình, hay là từ bỏ thôi, tôi không thể tiếp tục leo lên nữa, tôi không thể thở được, leo tiếp thì tôi chết ở đây mất!

Bỗng có một âm thanh từ sâu thẳm thức tỉnh tôi, tôi nhất định sẽ làm được, tôi không muốn tất cả các thành viên trong đoàn đều lên được đỉnh núi hết, đều thấy được hồ thiêng, chỉ còn lại một mình tôi ở lại đây và tôi chẳng thấy được gì cả.

Cứ như vậy, như giữa thiên thần và ác quỷ, giữa thể lực và ý chí, tôi cứ đấu tranh giữ dội trong suốt hành trình leo núi, tôi đã kiên trì được đến cùng, từng bước từng bước dùng cả chân với tay mà leo được lên đến đỉnh núi!
Đúng vậy, tôi không còn cách nào khác, phải dùng cả hai chân hai tay mà bò lên!

Trên độ cao gần 5300m ấy, mỗi bước leo lên là một lần tôi nói với chính mình phải cố gắng, phải kiến trì, đây là quá trình mình rèn luyện bản thân, chiến thắng chính bản thân mình.

 

Cuối cùng tôi cũng leo đến nơi rồi! Tôi thành công rồi! Và … tôi vẫn còn sống!

Tôi nhìn thấy một cái hồ nhỏ xung quanh treo kính Lungtar. Đây chính là Lhamulha mà tôi đang tìm kiếm!
Sau khi chụp ảnh mọi người bắt đầu ra gần hồ để kiếm tìm những hình ảnh kiếp trước và hiện tại của mình như trong truyền thuyết đã nói.

Tôi cũng không ngoại lệ. Tôi rất muốn dựa vào duyên phận của mình với Đức Phật để có thể nhìn thấy được kiếp trước và tương lai của mình, nhưng tiếc rằng tất cả những gì tôi thấy chỉ là hình ảnh của những đám mây trắng trên bầu trời in bóng xuống mặt hồ. Đợi những đám mây trôi đi, tôi vẫn cố gắng để nhìn thấy điều gì đó. Nhưng có vẻ nhìn đi nhìn lại chỉ thấy hình dáng hồ này sao khá giống con Snoopy, còn lại thì chẳng thấy được gì khác!

Haizz, tôi vẫn chưa đủ duyên với Đức Phật, tôi chẳng qua chỉ là người thường mà thôi.

Trong lúc mọi người đang quan sát, không khí vô cùng yên tĩnh thì một người bạn trong đoàn của tôi bỗng hét lên “tôi nhìn thấy rồi”. Vô cùng rõ ràng.

Thực sự đã có người nhìn thấy sao? Tôi cũng muốn được thấy một điều gì đó!

Qua một hồi lâu mọi người cũng đều không thấy được điều gì nữa. Đã không thể nhìn thấy thì dù có nhìn cả đời cũng vậy, đành từ bỏ rồi xuống núi!

Trong lúc chúng tôi bắt đầu đi xuống núi thì tôi thấy ba vị người Tạng đang chăm chú quan sát, đợi chúng tôi đi rồi họ mới thật sự có không gian tĩnh lặng. Nhìn thấy dáng vẻ vô cùng thành kính của họ, tôi hiểu được thánh hồ Lhamulha đối với họ thiêng liêng nhường nào.

Người Tạng thành kính làm lễ bên hồ thiêng Lhamulha

Xuống núi, đôi chân cũng nhẹ nhàng, thoải mái hơn nhiều. Tôi đuổi kịp người bạn trong đoàn, người mà vừa nãy đã nhìn thấy được điều gì đó ở thánh hồ. Tôi hỏi người bạn đó có thật là đã nhìn thấy không và thấy được điều gì.
Người bạn đó nói: “Tôi đã thấy được một con bò đang đứng cạnh gốc cây ăn cỏ”.

Cả đoàn có tất cả 8 người, vẫn còn một người nữa nhìn thấy.

Tiểu Mã nói: “Tôi nhìn thấy một chú ngựa đang chạy trên thảo nguyên xanh”.

Nhưng họ chỉ nhìn thấy trong vòng 3 giây, lúc họ muốn nhìn kĩ hơn thì hình ảnh bỗng biến mất, chỉ còn lại là mặt hồ phẳng lặng, nhìn lại cũng không thấy gì nữa!

Bạn có tin không? Thật thần kỳ làm sao!

Trên chặng đường đi xuống núi, ai ai cũng đều cảm thấy thoải mái và vui vẻ.

Lhamulha, thánh hồ thiêng liêng! Tạm biệt. Nếu có cơ hội được quay trở lại đây, tôi hy vọng sẽ được nhìn thấy một điều gì khác – điều mà tôi vẫn luôn mong đợi.

Nếu có cơ hội, bạn sẽ muốn thấy được điều gì?


*  Diamondtour phỏng dịch nhật ký hành trình “Đi Tìm Quá Khứ” của một người bạn Đài Loan gửi tặng! *

BÌNH LUẬN

Các bài liên quan